Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 187: Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm


Lúc này trong phòng nghị luận của Chúc gia trang, Chúc Kỳ Phương bất mãn nói:

- Phụ thân, ngươi muốn làm gì?

Hiện tại Chúc Kỳ Phương là trang chủ Chúc gia trang một lời cửu đỉnh, đương nhiên hắn không muốn những người khác đứng trên đầu mình chỉ trỏ.

Chúc lão gia tử, phụ thân Chúc Kỳ Phương hừ lạnh và nói:

- Nếu lão đầu tử ta còn không xuất hiện, chỉ sợ cơ nghiệp trăm năm của Chúc gia trang cũng hủy trong tay các ngươi.

- Tô Tín giết đại ca ngươi, hiện tại hắn xuất hiện lần nữa, các ngươi liền định nhịn xuống hay sao?

Chúc Kỳ Phương bất đắc dĩ nói:

- Phụ thân, người cũng biết, Tô Tín thân là cường giả Nhân Bảng, căn vốn không phải dùng cảnh giới cân nhắc.

- Lúc trước đại ca liên hợp với ba người khác vây giết Tô Tín đều bị Tô Tín giết chết, chúng ta có biện pháp nào hay sao? Nếu có thể báo thù, ta còn có thể bỏ mặc kẻ thù lắc lư trước mặt mình hay sao?

Chúc lão gia tử nhìn hắn và nói:

- Trước không nói chuyện báo thù hay không, hiện tại Chúc gia trang chúng ta bị người ta xơi tái từng bước, các ngươi không muốn nói cái gì sao?

Chúc Kỳ Phương lập tức im lặng, tình huống hiện tại là hắn tạo thành, hắn có thể nói như thế nào?

Thực lực Chúc gia trang cũng không có cao, nguyên nhân bởi vì sau lưng Chúc Trạch Phương có đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự làm hậu thuẫn, những thế lực võ lâm khác cũng phải cho ba phần tình mọn.

Nhưng hiện tại thì sao? Chúc Trạch Phương vừa chết, người đi trà lạnh, những đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự khác có quan hệ gì với Chúc gia hắn chứ?

Chúc lão gia tử hừ lạnh một tiếng, hắn dùng sức nện thiết trượng xuống sàn, quát lớn:

- Tốt xấu ngươi cũng là võ giả Tiên Thiên, tại sao ngươi không biết suy nghĩ một chút?

- Chúng ta không thể tìm đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, chẳng lẽ chúng ta không thể tiếp tục tìm người khác chiếu khán Chúc gia trang sao?

Chúc Kỳ Phương sững sờ nói:

- Trừ những đồng môn của đại ca ra, chúng ta còn có thể tìm ai? Với chút thực lực Chúc gia trang chúng ta, cho dù tìm tới cửa cũng không gặp được người ta.

Chúc lão gia tử buồn bã nói:

- Chúc gia trang chúng ta hiện tại nguy cấp nhất là cái gì? Chính là không có chỗ dựa, cho nên các thế lực khác đụng vào chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều.

- Cho nên chúng ta bây giờ việc quan trọng nhất không phải giết Tô Tín, mà là đi tìm chỗ dựa, như vậy mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn hiện nay, cho dù kéo da hổ của chỗ dựa thì chúng ta cũng phải làm.

- Đi đâu tìm chỗ dựa đây?

Chúc Kỳ Phương hỏi.

Hắn không vui khi phụ thân không nhúng tay vào gia sự mười mấy năm qua chỉ trỏ này nọ nhưng hắn cũng biết, luận tâm cơ thì hắn thua xa phụ thân mình.

Chúc gia lão gia tử thản nhiên nói:

- Đại ca ngươi có lão sư tại Thiếu Lâm tự chính là cường giả Nguyên Thần Cảnh La Hán đường ‘Trảm Ác Tăng’ Giác Nghiêm.

- Tính cách của Giác Nghiêm này rất dễ nổi giận, ghét ác như thù, chỉ cần hắn xuống núi du lịch, gặp phải người cả gan làm loạn thì có đuổi theo ngàn dặm cũng quyết chém cho được, cho nên mới có danh hiệu ‘Trảm Ác Tăng’.

Chúc Kỳ Phương sờ sờ đầu, hắn đương nhiên biết lão sư ngày xưa của đại ca, chẳng lẽ phụ thân muốn mượn lực lượng Giác Nghiêm đối phó Tô Tín hay sao?

Quả nhiên Chúc lão gia tử nói:

- Giác Nghiêm rất ưa thích đại ca ngươi, dù sao cũng là sư đồ một hồi, nếu như không phải đại ca ngươi tư chất thật sự không được, hắn thậm chí có khả năng bị Giác Nghiêm chính thức thu làm đệ tử.

- Hiện tại đại ca ngươi chết, vừa vặn ta nhận được tin tức Giác Nghiêm thời gian này đi tới Hán Nam đạo làm việc, ngươi phái đệ tử thông minh một chút đi khóc hô cầu Giác Nghiêm báo thù cho đại ca ngươi, nói thê thảm một chút, ta có chín phần nắm chắc Giác Nghiêm nhất định sẽ ra tay.

Chúc Kỳ Phương mở to mắt, lão gia tử tính toán thật tốt.

Kỳ thật, Chúc Kỳ Phương cũng có suy nghĩ này, nhưng hắn lại không có quyết đoán như Chúc gia lão gia đi tính toán người Thiếu Lâm tự.

Việc Tô Tín giết phụ tử Chúc Trạch Phương không sai, ‘Trảm Ác Tăng’ Giác Nghiêm cũng là lão sư Chúc Trạch Phương không phải là giả, nhưng Giác Nghiêm làm người vô cùng cứng nhắc, hắn giết chết đều là những kẻ đại gian đại ác.

Lần này, Chúc gia trang bọn họ có ân oán với Tô Tín, nói trắng ra là có thù oán với nhau, người còn sống dương danh lập vạn, người chết bừa bãi vô danh, Giác Nghiêm không nhúng tay vào loại chuyện này.

Nếu nói như vậy cũng là bọn họ lừa gạt Giác Nghiêm đi đối phó Tô Tín, tính kế một Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, nếu như bị nhìn thấu, như vậy Chúc gia trang sẽ phải diệt tộc.

Dám tính kế Thiếu Lâm tự, Chúc gia trang các ngươi có chán sống hay không?

Nhưng hiện tại Chúc lão gia tử quyết đoán bỏ qua Chúc Kỳ Phương, hạ quyết định, hắn cũng đành phải đáp ứng, chuẩn bị phái đệ tử cơ linh đi làm việc này.

Chúc Trạch Phương lập tức nói:

- Nhưng phụ thân,ngươi vừa rồi cũng đã nói Chúc gia chúng ta cần làm chính là phải ngăn cản các thế lực khác xơi tái, nếu không cho dù truy sát Tô Tín cũng vô dụng thôi.

Chúc gia lão gia tử lắc lắc đầu nói:

- Đây chính là một việc, ‘Trảm Ác Tăng’ Giác Nghiêm ra tay giúp chúng ta đánh chết Tô Tín, người ở bên ngoài xem ra chúng ta còn có mấy phần liên hệ với Thiếu Lâm tự.

- Một cường giả Nguyên Thần Cảnh của Thiếu Lâm tự có lực uy hiếp còn mạnh hơn những đệ tử tục gia nhiều. Làm theo lời ta nói, cho dù kéo da hổ làm cờ cũng phải kéo, phải kéo da hổ Thiếu Lâm tự mới được.

Chúc Kỳ Phương không thể không thừa nhận, quả nhiên gừng càng già càng cay, tuy tính kế lần này hung hiểm nhưng nếu quả thật thành công, không chỉ bảo trụ vị trí Chúc gia trang hiện tại, còn có thể trừ bỏ Tô Tín, quả thực chính là nhất cử lưỡng tiện.

Kết quả Chúc Kỳ Phương phái nhi tử Chúc Ngôn Thành của mình đi tìm ‘Trảm Ác Tăng’ Giác Nghiêm.

Trong đời thứ ba của Chúc gia, Chúc Ngôn Thành hắn mới mười lăm tuổi mà thôi.

Nhưng hắn làm người cơ linh, thích hợp làm chuyện này nhất, hơn nữa tiểu hài tử xuất hiện trước mặt Giác Nghiêm lại chiếm cảm tình không nhỏ.

Dù sao ngươi là người lớn nói chuyện, Giác Nghiêm còn có thể hoài nghi ngươi cố ý châm ngòi, nhưng tiểu hài tử sẽ làm người ta cảnh giác ít hơn nhiều.

Thiếu Lâm tự thân là tồn tại đứng đầu Phật môn tam tự, cơ cấu cấp dưới phức tạp, trọng yếu nhất chính là một các, ba đường, bốn viện.

Một các chính là Tàng Kinh Các.

Ba đường theo thứ tự là: La Hán đường, Giảng Kinh đường, Bát Nhã đường.

Bốn viện là: Đạt Ma viện, Giới Luật viện, Dược Vương viện, Xá Lợi viện.

Giác Nghiêm xuất thân từ La Hán đường, chính là nơi chuyên môn bồi dưỡng võ tăng của Thiếu Lâm tự, Giác Nghiêm có thực lực Hóa Thần Cảnh sơ kỳ nên không có tư cách đảm nhận chức thủ tọa La Hán đường, hắn lại là một trong những tổng giáo đầu của võ tăng La Hán đường.

Từ khi Thiếu Lâm tự bắt đầu buông tha chính sách tuyển nhận đệ tử tục gia, Thiếu Lâm tự thu nhận đệ tử hàng năm giảm mạnh.

Cho nên cao thủ tất cả các viện hàng năm xuống núi mấy lần tìm kiếm một ít đệ tử có thiên phú trở về bồi dưỡng, tuy chậm chạp nhưng cam đoan chất lượng cao.

Hán Nam, Tương Nam, Giác Nghiêm đã tới nơi này vài lần, hắn lờ mờ còn nhớ rõ mình ngày xưa dạy dỗ vài tên đệ tử tục gia xuất thân Hán Nam đạo.

Đêm đã khuya, Giác Nghiêm đi suốt đêm tới Hán Nam đạo, hắn tùy tiện tìm một khách sạn và lớn tiếng nói:

- Tiểu nhị mang rượu lên, lại mang mười cân thịt bò.

Lúc này khách nhân trong khách sạn thập phần rất thưa thớt, nghe tiếng hét lớn liền quay đầu nhìn sang người nói chuyện, vài tên thực khách lập tức vội vàng tính tiền rời đi, bởi vì bộ dạng Giác Nghiêm không giống người tốt.

Giác Nghiêm thân hình cao lớn, cao gần hai mét, gương mặt với râu quai nón dữ tợn, nơi khóe mắt còn có vết sẹo màu đỏ dài, sau lưng còn cõng thêm trảm mã đao to lớn, khí tức hung tàn ập vào mặt.

Tuy hắn cạo đầu và có chấm nhan nhưng bộ dạng không giống cao tăng đắc đạo, ngược lại càng giống tội phạm Phật môn.

Huống hồ, hòa thượng hung tàn này không tuân thủ giới luật, vừa đi vào đã ăn thịt uống rượu phá liền hai giới, khẳng định có vấn đề.

Nhưng điểm này bọn họ oan uổng Giác Nghiêm, hắn uống rượu ăn thịt chỉ là thói quen mà thôi.

Võ tăng Thiếu Lâm tự khi ở cảnh giới Hậu Thiên luyện thể phải phục dụng nhiều đồ ăn cung cấp tinh khí, nâng cao sức chịu đựng cho thân thể.

Sau khi tấn chức Tiên Thiên, những đồ ăn chứa tinh khí không còn tác dụng gì, cho nên giai đoạn này võ tăng Thiếu Lâm đều ăn chay.

Đương nhiên bọn họ ăn chay cũng là lúa rau do Thiếu Lâm tự kì công tạo ra còn kèm theo linh khí trong đó, tinh hoa trong đó còn nhiều hơn ăn thịt.

Giác Nghiêm ở cảnh giới Hậu Thiên uống rượu ăn thịt thành thói quen, Thiếu Lâm tự cũng bỏ đi, nhưng ở bên ngoài, hắn không có ý định tuân theo giới luật.

Tiểu nhị quán rượu cẩn thận mang theo rượu thịt tới cho Giác Nghiêm, hắn bắt đầu ăn thịt uống rượu.

Vào lúc này cửa lớn khách sạn bị người ta đẩy ra, một thiếu niên tuấn tú đi vào khách sạn, hắn trực tiếp quỳ rạp trước mặt Giác Nghiêm và dập đầu như băm tỏi, Giác Nghiêm ngây người vì sao thiếu niên dập đầu với hắn, hắn nhìn thấy trán thiếu niên đỏ rực.

Giác Nghiêm cau mày, chân khí cường đại cuốn thiếu niên đứng lên, hỏi:

- Tiểu oa nhi ngươi là ai? Dập đầu với ta là có ý gì?

Thiếu niên này không cần phải nói, hắn chính là nhi tử Chúc Kỳ Phương, Chúc Ngôn Thành.

Giác Nghiêm đi vào Hán Nam đạo cũng không che giấu hành tung, Chúc Ngôn Thành dễ dàng tìm được Giác Nghiêm là vì cố ý đi theo xa xa, lúc này hắn một mình một người đi gặp Giác Nghiêm.

Hiện tại nhìn thấy Giác Nghiêm nâng mình lên, Chúc Ngôn Thành cười trong lòng, lão gia tử phân phó việc cho mình đã thành công một nửa.

Trong lòng hắn tuy hưng phấn nhưng trên mặt lại đầy bi thương:

- Giác Nghiêm đại sư, ta tới xin ngài báo thù cho đại ca và đại bá của ta.

Giác Nghiêm kinh ngạc hỏi:

- Đại bá của ngươi là ai?

Chúc Ngôn Thành nói:

- Đại bá ta ngày xưa là đệ tử tục gia học võ công của ngài, trang chủ Chúc gia trang - Chúc Trạch Phương!

Dù sao đã hơn mười năm không có liên hệ qua, Giác Nghiêm cũng quên bộ dáng đệ tử ngày xưa của mình.

Chúc Ngôn Thành nói tới tên Chúc Trạch Phương, Giác Nghiêm lập tức liền kịp phản ứng, dù sao vị đệ tử này từng là đệ tử tục gia hắn thích nhất.